Trong một ngày nắng ấm, khi mọi người đang say sưa với những cuộc trò chuyện bình thường, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng cười lớn từ một góc phố. Tôi chạy theo tiếng cười và đến nơi, thấy một nhóm bạn trẻ đang chơi một trò xóc đĩa vô đến mức ai cũng phải ngạc nhiên. Họ không chỉ xóc đĩa mà còn hát hò, nhảy múa, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ và thú vị.
Đột nhiên, một bạn trong nhóm đứng lên, giơ cao cốc đĩa, hét lớn: “Xóc đĩa bị, nào, nào, nào!” Những người còn lại cười lớn, vỗ tay và bắt đầu xóc đĩa lại. Tôi không thể kiềm được tò mò, hỏi một bạn: “Em làm sao mà chơi trò này được vui thế?”
Bạn đó trả lời: “Đây là trò xóc đĩa bị, một trò chơi vô nhưng lại rất thú vị. Chúng mình không chỉ xóc đĩa mà còn phải đính kèm với những câu nói hài hước và hành động kì dị. Ai ai cũng phải cười, ai ai cũng phải vui.”
Một lát sau, tôi cũng tham gia vào trò chơi. Tôi xóc đĩa và may mắn có một ván đẹp. Một bạn khác đứng lên, cười lớn và nói: “Xóc đĩa bị, anh/chị đã xóc được ván đẹp rồi, chúc mừng!”
Tôi cũng cười lớn và nói: “Xóc đĩa bị, nhưng mà em lại không biết phải chúc gì cho anh/chị nữa. Hãy cho em một ván nữa đi, em sẽ cố gắng hơn!”
Trong khi trò chơi vẫn tiếp tục, tôi bắt đầu hiểu rằng trò xóc đĩa bị không chỉ là một trò chơi đơn thuần. Nó còn là cơ hội để mọi người kết nối, cười đùa và quên đi những lo toan của cuộc sống hàng ngày. Tôi cảm thấy mình thực sự vui vẻ và không thể rời khỏi cảnh tượng này.
Cuối cùng, khi trò chơi kết thúc, tôi cảm ơn các bạn đã cho tôi trải nghiệm một trò chơi vô nhưng lại rất ý nghĩa. Tôi đứng dậy, cười lớn và nói: “Xóc đĩa bị, cảm ơn các bạn đã làm tôi cười nhiều như vậy. Tôi sẽ nhớ mãi về trò chơi này!”
(288)