Trong một buổi chiều nắng ấm, chú hề nhỏ nhắn tên Năm Thôi ngồi dưới gốc cây cổ thụ, nhìn lên bầu trời xanh trong vắt. Đột nhiên, chú nghĩ đến một điều kỳ lạ: “Nếu mình là một con chim, thì sẽ bay đến đâu nhỉ?”. Ngay lập tức, một bài hát lạ lùng vang lên trong đầu chú: “Chim bay qua đồng, chim bay qua sông, chim bay qua nhà Năm Thôi, hỏi chú hề có muốn bay không?”
Năm Thôi cười lớn, vì sao không? Rồi chú bắt đầu tưởng tượng mình là một con chim, có thể bay qua những đồng cỏ xanh mướt, qua những dòng sông trong vắt, và thậm chí bay qua nhà của chính mình. Nhưng rồi, chú lại nghĩ, “Nếu mình là một con chim, thì sẽ không bao giờ biết được mùi của một chiếc bánh mì nóng hổi hay cảm giác êm ái của một cái gối mềm mại nữa.”
Trong khi đó, một tiêu đề xuất hiện trong tâm trí Năm Thôi: “Chim bay qua đồng, chim bay qua sông, chim bay qua nhà Năm Thôi, hỏi chú hề có muốn bay không?”
Một buổi tối trăng mật, Năm Thôi gặp một con rồng tên Hồng Nhan. “Chú hề ơi, mình có thể bay không?” Hồng Nhan hỏi. “Nếu chú muốn bay, mình sẽ giúp chú,” Năm Thôi trả lời. Và thế là, chú hề và con rồng bắt đầu hành trình bay qua những ngọn đồi cao, qua những vách núi hùng vĩ, và qua những đám mây trắng xóa.
Một tiêu đề khác xuất hiện: “Chú hề bay cùng rồng, qua ngọn đồi, qua vách núi, qua đám mây.”
Cuối cùng, Năm Thôi và Hồng Nhan xuống một ngôi làng nhỏ, nơi mọi người đều cười lớn vì thấy một chú hề và một con rồng bay vào. “Chúng ta đã bay qua bao xa?” Năm Thôi hỏi. “Bao xa sao?” Hồng Nhan trả lời. “Bao xa sao?” Năm Thôi lại hỏi.
Một tiêu đề nữa hiện ra: “Chú hề và rồng bay qua bao xa?”
Và thế là, Năm Thôi và Hồng Nhan quyết định bay trở lại nhà chú, để lại những câu hỏi và những câu chuyện thú vị trong lòng mọi người. Câu chuyện kết thúc, nhưng niềm vui và những kỷ niệm sẽ mãi mãi trong tim mỗi người.
(522)Tùng Vịnh