Trong một ngày nắng gió, chàng trai nhỏ ngồi trên ghế đá, nhìn lên trời với đôi mắt trông như muốn bắt lấy những đám mây bay qua. Anh ấy bắt đầu kể cho bạn nghe về một trò chơi tài xỉu mà anh ấy từng gặp. “Có một người bạn của tôi, tên là Tottenham, anh ấy rất thích chơi tài xỉu,” chàng trai nhỏ nói, cười lớn.
Một tiếng chuông réo vang lên, chàng trai ngừng cười và nhìn về phía cửa. “Chắc chắn rồi, hôm nay Tottenham lại có một trận đấu lớn,” anh ấy nói, như thể đã biết trước. “Tottenham vs Manchester, anh em ơi, sẽ là một trận đấu kịch tính đấy!”
Đột nhiên, một bài báo chạy qua đầu chàng trai nhỏ, “Tottenham bất ngờ bị dẫn trước trong hiệp một.” Anh ấy lắc đầu, “Chắc chắn rồi, nhưng họ sẽ trở lại!” và tiếp tục kể về trận đấu như thể anh ấy đang trực tiếp chứng kiến.
“Người bạn tôi, Tottenham, anh ấy rất may mắn,” chàng trai nhỏ nói, cười lớn một lần nữa. “Một cú sút ngẫu nhiên, và anh ấy đã đánh bại đối thủ. Tài xỉu, à, không, tài xỉu, đúng rồi, tài xỉu.”
Một tiếng động khác, “Tottenham ghi bàn phản lưới nhà!” Chàng trai nhỏ lắc đầu, “Chắc chắn rồi, họ sẽ không để điều đó xảy ra.” Và thế là, anh ấy tiếp tục câu chuyện của mình, như thể không có gì xảy ra.
“Cuối cùng, Tottenham đã giành chiến thắng,” chàng trai nhỏ hả hê nói. “Tài xỉu, đúng rồi, tài xỉu. Họ đã làm điều không ai nghĩ họ có thể làm.”
Ngồi một mình trên ghế đá, chàng trai nhỏ nhìn lên trời, như thể muốn bắt lại những đám mây đã bay qua. “Tài xỉu, tài xỉu, tài xỉu,” anh ấy lặp lại, cười lớn. “Tottenham, Tottenham, Tottenham.”
(150)
Tác giả: Trần Văn Cảnh