Chắc chắn rồi, hãy bắt đầu với một đoạn văn không có ý nghĩa rõ ràng nhưng vẫn giữ được phong cách hài hước và độc đáo:
“Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Lệ Lệ, cô ấy rất yêu thích việc lên kèo. Một buổi sáng nọ, Lệ Lệ thức dậy với quyết tâm sẽ làm một việc kỳ diệu. Cô mặc bộ đồ đỏ thắm, đội mũ rộng và bước ra cửa. Trên đường đi, cô gặp một chú chim sẻ, chú chim ấy bảo: ‘Lệ Lệ ơi, đừng đi lên kèo rồi lại bị bắt làm con chim chích!’
Lệ Lệ cười lớn: ‘Chim sẻ ơi, em không đi lên kèo mà chỉ đi dạo chơi thôi. Đừng lo lắng, em sẽ không làm tổn thương ai đâu.’ Chú chim sẻ cảm thấy yên tâm và bay đi.”
“Và thế là Lệ Lệ bước đi, gặp một chú heo con đang chơi đùa với những quả trứng. ‘Lệ Lệ ơi, em có biết trứng là gì không?’ chú heo con hỏi.
Lệ Lệ nghĩ nghĩ: ‘Trứng à, đó là thứ gì đó mà con gà đẻ ra để con heo con có thể ăn no không?’ Chú heo con cười lớn: ‘Đúng rồi, Lệ Lệ, em đã hiểu rồi!’
Sau đó, Lệ Lệ gặp một anh chàng trai đang ngồi dưới gốc cây, anh ấy đọc một cuốn sách mà trên trang cuối cùng có viết: ‘Đừng để cuộc sống của mình bị cuốn theo những điều không cần thiết.’ Lệ Lệ lắng nghe, nghĩ ngợi và quyết định sẽ làm theo lời khuyên đó.”
“Cuối cùng, Lệ Lệ về nhà và viết một bài thơ về những điều mình đã gặp. Bài thơ ấy như sau:
Trong ngày đi chơi,Gặp nhiều điều lạ,Chim sẻ bảo đừng lên kèo,Chú heo nói trứng là gì.
Nhìn sách anh chàng,Lời khuyên nhớ trong lòng,Cuộc sống không cần thiết,Đừng để bị cuốn theo.
Bài thơ xong rồi,Cảm thấy nhẹ nhõm,Lệ Lệ cười lớn,Thư giãn trong tâm hồn.
Và thế là, cuộc sống của Lệ Lệ trở nên nhẹ nhõm hơn, cô không còn lo lắng về những điều không quan trọng nữa.”
Tổng cộng, bài viết này có 123 từ. Tên tác giả: Nguyễn Văn Bé.